-
Thành viên cấp 4
Thấy các anh bàn tán sôi nổi quá em cũng xin tham gia để chia sẻ những suy nghĩ của mình trong suốt 4 năm học đại học.
Thực sự mà nói thì nền giáo dục hiện tại đã khác thời của các anh rất nhiều. Ngày xưa các kĩ sư khi ra trường thì đều phải hiểu biết chuyên sâu về lĩnh vực của mình. Chẳng hạn khi học về động cơ thì các anh cũng được học cả về cấu tạo chi tiết đến công nghệ, kĩ thuật chế tạo loại động cơ đó. Nhưng hiện nay do sức ép của xã hội, yêu cầu kĩ sư ra trường phải hiểu biết rộng rãi chứ không phải là chuyên sâu như ngày xưa dẫn đến việc rất nhiều môn học chỉ như cưỡi ngựa xem hoa và thời gian thực tập cũng không nhiều như các anh. Ví dụ với vấn đề động cơ em vừa nói, tụi em chỉ được học cách tính toán, lao đầu vào giải thật nhiều những bài toán để được điểm cao. Chưa thể nói được rằng hình thức giáo dục như vậy là đúng hay sai vì thế hệ tụi em vẫn đang là thế hệ "thí điểm" cho công cuộc cải cách giáo dục.
Nhưng có một điều mà em hoàn toàn chắc chắn đó là nền giáo dục hiện tại đang cản trở việc phát huy khả năng của mỗi sinh viên. Chợt nghĩ đến câu nói của Albert Einstein: "Thứ duy nhất cản trở việc học của tôi chính là nền giáo dục".
Không phải sinh viên chúng ta không có nhiệt huyết, đam mê học hỏi, không phải sinh viên chúng ta không chịu khó mà vì tất cả sinh viên đang bị giáo dục theo hình thức rập khuôn. Khi vượt ra khỏi cái khuôn khổ đó thì có khi cái giá phải trả là rất đắt.
Ngày xưa khi còn học cấp 3, em cứ nghĩ lên đại học sẽ được học những cái mà mình yêu thích đam mê. Nhưng rồi thì thực sự em không tìm được những điều ấy khi học ở trường. Các bạn em cũng vậy, thôi thì phải theo trường thôi phải cố gắng vượt qua môn này môn nọ để rồi ra trường cầm tấm bằng trên tay và không biết mình làm được cái gì bây giờ. Thử hỏi các bạn sinh viên sắp ra trường hiện nay, đa số đều không hình dung được ra trường mình sẽ làm cái gì, tương lai sẽ về đâu... xin thưa với anh rằng tụi em cũng là nạn nhân mà thôi, nếu có thương thì hãy giúp đỡ tụi em hết mình.
Năm nhất, em được học các môn toán cao cấp, các môn đại cương... tính toán dữ dội.
Năm hai tiếp tục với các môn cơ sở nhiều khi chả liên quan gì đến ngành mà em hướng theo.
Năm ba, bắt đầu phần ngành, em là thằng rất đam mê ngành tự động hóa, lập trình, robot... nhưng cuối cùng do không đủ điểm xét nên học kỹ thuật điện (xem như là cái duyên). Lẽ ra việc phân ngành phải dựa theo sở thích và nguyện vọng của mỗi sinh viên. Buồn chán, em vẫn quyết định theo học cái mà mình đam mê, em đăng kí học PLC ở bên ngoài, tự mày mò nghiên cứu rồi làm dự án... Đam mê là vậy, em lao vào nghiên cứu rồi thì sao nhãn chuyện học ở trường --> 2 năm kinh nghiệm đổi lấy bằng 1 năm học thêm ở trường, đó là cái giá em phải trả khi vượt rào.
Năm tư, không thể nghiên cứu được nữa, tập trung học ở trường, lúc này chính cái trường lại là thứ ngăn cản việc học tập nghiên cứu của em.
Vậy nên tụi em thực sự không có lựa chọn, cái gì cũng có cái giá của nó và bạn phải đánh đổi. Cũng khó có thể trách những người thầy, các thầy cũng có gia đình, cũng bị cuộc sống chi phối đưa đẩy, làm thầy đâu phải dễ. Sinh viên ra trường phải tự học hỏi thêm bởi vì hơn nhau ở chỗ chúng ta tư duy và giải quyết vấn đề như thế nào chứ không phải là chỉ làm dựa vào kinh nghiệm, làm được rồi tự cho mình là hay là giỏi.
Đưa một cái động cơ cho anh kĩ sư mới ra trường và một bác công nhân, chắc chắn rằng anh kĩ sư ấy không thể làm tốt bằng bác công nhân kia được và có khi còn không biết làm. Nhưng hãy mang một thiết bị hoàn toàn mới cho cả hai cùng xem, lúc này ta mới có thể đánh giá được ai hơn ai.
Thực ra trong công việc, trách nhiệm và vai trò của mỗi cá nhân đều được phân định rõ ràng. Nói như vậy không có nghĩa là "Đấu dây, làm tủ không phải là việc của kĩ sư". Kĩ sư, kĩ thuật viên hay công nhân... vai trò của ai cũng quan trọng. Một người không thể nào hoàn tất hết toàn bộ công việc mà phải cùng chung sức giúp đỡ nhau. Chính vì vậy người kĩ sư cũng phải nắm được những việc mà người công nhân hay kĩ thuật viên làm để giúp đỡ khi cần thiết. Đó gọi là teamwork, và đây mới là thứ mà kĩ sư Việt Nam thực sự vẫn còn thiếu sau khi ra trường chứ không phải việc đấu dây điện, đấu rờ le...
Cũng từ những quan niệm trên, em luôn muốn chia sẻ tài liệu cho tất cả mọi người bởi vì đối với em hơn nhau không phải ở chỗ mình biết hay không biết mà hơn nhau ở chỗ ta giải quyết vấn đề như thế nào.
Vài dòng chia sẻ để các anh hiểu hơn và thông cảm cho thế hệ sinh viên tụi em.
-
Bài viết của "chauvinhloi" đã được cám ơn bởi các thành viên:
Quyền viết bài
- Bạn Không thể gửi Chủ đề mới
- Bạn Không thể Gửi trả lời
- Bạn Không thể Gửi file đính kèm
- Bạn Không thể Sửa bài viết của mình
-
Nội quy - Quy định
Back to Top
Múi giờ GMT +7. Bây giờ là 04:23 AM.
Phiên bản 4.2.5
Phát triển bởi thành viên PLCVietNam®.
Đánh dấu